Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Sông xưa


Nắng hanh nhiều tóc mây chẻ sợi
Thương anh rồi em đợi được không
Dù cho bão tố trong lòng
Liệu người còn ủ hương nồng chờ nhau

Con nước ròng lục bình nhô nhấp
Nổi trôi theo tới tấp tím màu
Đẩy đưa sóng cuộn về đâu
Cánh hoa dập nát buồn đau cuộc tình

Cầu tre còn gập ghềnh lắt lẻo
Ngõ đi qua vắt vẻo lối mòn
Dìu em nhé dẫu mưa tuôn
Vòng tay ấm lạnh vui buồn có nhau

Về quê cũ nghe hồn ấm áp
Điệp khúc vui gió mát cánh diều
Lắp đầy ngày tháng cô liêu
Vui giòng sông Hậu mỗi chiều nước lên


Vũ thu giang

Trái tim ngục tù


Trái tim sao cứ ngục tù
Lao đao một kiếp phiêu du lỡ lầm
Trói hồn trong chốn âm thầm
Yêu người không nói lặng câm kiếp này…(Anh tuấn)

Ruợu chưa cạn men đã say
Mềm môi chua chát lòng đầy xót xa
Ngọn đèn đêm vẫn nhạt nhoà
Chẳng soi đủ sáng để ta thắp tình

Trăng rơi có sáng lung linh
Sao khuya lóng lánh soi hình người thương
Vấn vương chẻ sợi tóc buồn
Soi gương lẻ bóng tủi hờn mấy thu

Canh thâu dài , lắm sương mù
Âm thầm nghiêng bút tình thư gửi người
Một tiếng nói …ngại ngùng thôi
Mây bay lờ lững lá rời cành khô .

Anh tuấn-Thugiang

Mưa xứ người

Mưa xứ người trải dài thêm nhung nhớ
Từng giọt buồn vương theo cánh hoa trôi
Thương nhớ đan trên kỷ vật bồi hồi
Trang thư cũ nằm yên trong tập vở

Đời phiêu bạt cánh buồm trên bão tố
Nổi trôi hoài biết tắp bến nào xuôi
Giòng sông xưa trăm khúc lặng bùi ngùi
Nước vẫn chảy mà dòng sầu chưa cạn

Nhớ chăng anh một đêm mưa lãng mạn
Bong bóng trôi lơ lửng vỡ theo dòng
Rơi tí tách theo nhau, giọt nước trong
Đôi tay nhỏ cùng hứng mưa bong bóng

Dưới mái hiên thời gian như lắng đọng
Mắt nhìn nhau nồng thắm lửa tim hồng
Niềm thuỷ chung hòa câu nói chờ mong
Lưu luyến mãi phút chia tay lặng lẽ

Trên đường đời vẫn có nhiều ngõ rẽ
Anh hiên ngang theo nhịp bước quân hành
Em từng ngày mang hy vọng mong manh
Mong tin nhạn thẫn thờ buồn trang giấy .

Xa quê hương trên xứ người từ đấy
Tiếng mưa xưa đang nức nở gợi nguồn
Quốc vọng về đêm giọt lệ cứ tuôn
Thương nhớ mãi chuyện tình buồn tan tác

Thugiangvũ

Vấn vương



Chiếc trâm cài vấn vương làn tóc xoã

Anh đứng nhìn và lặng lẽ bỏ đi

Để gió mưa đau tủi cứ thầm thì

Vô tình lắm ….sao người còn hờn dỗi

Ôm nỗi buồn gục đầu con ngõ tối

Lẻ bóng rồi đành rẽ lối suy tư

Mây đang bay hàng mi đẫm sương mù

Đôi chân nhỏ đếm bước dài cô đọng

từng giọt buồn chợt nghe hồn trống vắng

Dáng một người vẫn lẳng lặng tha phương

Đếm canh thâu em thao thức đêm trường

Xin nhẹ gót kẻo đau lòng ngọn cỏ

Nhịp guốc gõ nhịp nhàng con dế nhỏ

Nỉ non rồi ngậm cộng cỏ thương thân

Dở dang chưa thấm dòng lệ âm thầm

Chìm tiếng thở trăng mờ dần sao lặn !


Thugiangvũ

Em về



“Em đi rồi em lại về”
Trăng còn in dấu lời thề năm xưa
Chiều nay gió nhẹ đong đưa
Cành hồng đơm nụ sớm trưa hương nồng

“Hôm qua thoảng tiếng cười trong”
Sao anh không cất vào trong áo mình
Nụ hôn liệu có còn xinh
Để tình ấm mãi hương trinh thuở nào

Vẳng nghe tiếng nhạn lao xao
Nhớ thương em gói gửi trao cho người
Liễu buồn ngày tháng chơi vơi
Dang đôi tay nhỏ gọi vời hư vô

Đường đi hoa cỏ lững lờ
Lay lay khe khẽ bám hờ áo em
Vạt mỏng theo giọt nắng mềm
Mong manh quanh quẩn bên thềm nhớ nhau .

Thugiangvu

Về nguồn


Ngọn thác cao ngàn năm nước đổ
Về cội nguồn để được vui chung
Én lạc bày cũng muốn trùng phùng
Mà tầm với vời hoài chẳng tới

Vọng tiếng quốc vẳng xa vời vợi
Ngày chia tay như mới đâu đây
Ký ức em vẫn gói tình đầy
Của một thuở thiên đường vụng dại

Ngày xưa ấy tưởng bên nhau mãi
Thả cánh diều chiều xuống ven đê
Tiếng sáo quê ruộng lúa đề huề
Tung tăng hát thanh bình một thuở

Nay xuân về mai vàng gượng nở
Bước chân xa lở dở khóc cười
Khúc nhạc nào chùng xuống chơi vơi
Trầm buồn lắng canh thâu lặng lẽ!


Thugiangvũ

Nỗi buồn riêng




Tiếng chim hót xa xăm vang vọng
Nỗi buồn riêng vẫn đọng bên lòng
Cô đơn lẻ bóng qua song
Đôi bờ ngăn cách …. mà dòng sầu chung

Chiếc thuyền con bồng bềnh trên sóng
Mặt nước tuôn tàn mộng mưa giăng
Đêm buồn gối chiếc trở trăn
Canh khuya xào xạc nhìn trăng nhớ người

Ngõ đi về dặm xa chân mỏi
Lời thề xưa đá sỏi còn ghi
Cành mai héo rã xuân thì
Xót xa nhuỵ rữa còn gì …dở dang

Bờ xưa còn chờ đò về bến
Con nước ròng ngược đến hoang mang
Trúc buồn lả ngọn bàng hoàng
Cầu xưa gãy nhịp lỡ làng ai hay!

Thugiangvũ

Nỗi niềm



http://www.4shared.com/file/243148961/9a556de4/noi_niem_to_listen.html

http://www.4shared.com/file/243149094/dacad94e/noi_niem.html
Nhạc  : Kym Ngọc

Nắng reo vui trải đầy lên sân cỏ
Tuyết vừa tan ấm lối ngõ em qua
Tiếng cười anh rộn rã gió giao hoà
Muôn hoa nở đón chờ mùa hè tới

Chim trên cành đang hót vang phơi phới
Gặp nhau rồi đừng để tội cho em
Chiều chưa đi thương bóng lẻ bên thềm
Tóc mây bay chiếc trâm cài hương nhớ

Lặng lẽ buồn một mình ai thấu rõ
Cánh phượng rơi bỡ ngỡ chẳng kịp hồng
Nghĩ đến người nghe nhịp thở bâng khuâng
Một thoáng đó ……thẹn thùa bừng đôi má

Tự hỏi lòng sao con tim vội vã
Nụ tầm xuân giục giã để phai mau
Bốn mùa sang thời tiết có gieo sầu
Con bướm trắng vô tình ai hay biết

Chiếc lá bay em gói niềm tha thiết
Gửi về anh nỗi da diết nhớ người
Tiếng phone reo bỗng thấy lòng chơi vơi
nhờ trang giấp ấp e dòng mực tím.

Thugiangvũ

Chiều buồn




Chiều buồn gió chở lá về
Cành xơ xác rụng , sơn khê hao gầy
giật mình hỏi nhỏ mây bay
liệu còn gặp lại mai này hay không ?

mặt nước lặng nhớ mênh mông
nắng còn soi rõ đáy sông sóng ngầm
bước chân trên cát âm thầm
vô tình ai đã xoá dần dấu xưa

trời đã buồn thêm cơn mưa
rưng rưng mấy ngả rừng thưa vắng người
Gió đưa nhẹ tiếng ru hời
đò còn dang dở chơi vơi ngược dòng

thuyền tình bến đục hay trong
mà triền nước cuốn mong manh xa bờ
dang tay ôm vội bến mơ
chân chim đuôi mắt …..bơ vơ nẻo về .

tóc dài sợi nhớ lê thê
đừng quên sương sớm thu về buốt vai
ai ơi nhắn gió u hoài
tình thơ cay đắng gửi người…..đêm nay .

Thugiangvũ

trở lại vườn xưa



Trở lại vườn xưa

trở lại đây ta tìm đôi guốc mộc

người có còn giữ hộ nó quanh đây

hay đã đem vùi sâu chốn bùn lầy

để đôi gót nhuộm thêm màu buồn tủi


trở lại đây sau tháng ngày dong ruổi

dựa vai nhau vượt qua chặng đường dài

mặc xuân tàn vạt hoa nắng phôi phai

đường đi tới ngại ngần chi tăm tối


trở lại đây nhưng người sao chẳng thấy?

con ngõ buồn nhành liễu rũ đong đưa

mặn nồng xưa nhắc lại có khi thừa

vì người đã vô tình quên bến vắng


con sóng thương vỗ mặt sông tĩnh lặng

khuấy nỗi buồn vào đáy cốc ly tan

cố nhân ơi chiều mây đã phai tàn

xuân còn đó sao hồn ta héo úa?


Thugiangvũ